Giới thiệu truyện
XUÂN NGỐC
Tác giả: Phó Du
Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, đô thị tình duyên, cưới trước yêu sau, hài, nữ chính ngốc nghếch, mất trí nhớ vs nam chính biến thái, mặt dày, độc miệng.
Tình trạng: Hoàn
Nhân vật chính: Từ Tái Xuân x Trương nghiêu
Review
Trương Nghiêu – một anh chàng ngoài cái bản mặt đẹp trai thì chính là ba không: Không học vấn, không nghề nghiệp, không gia đình. Anh trải qua tuổi thơ khốn khó với cái danh con hoang, cha không thương, “mẹ” muốn giết. Năm mười tám tuổi bị người hãm hại phải ngồi tù, chính vì vậy hình thành nên bản tính lưu manh, vô lại cùng khuynh hướng bạo lực.
Từ Tái Xuân - một cô nàng cực đáng yêu, mặc dù “ngốc” nhưng cô không hề bánh bèo hay thánh nữ. Ngược lại, cực kỳ hoạt bát, dễ dụ nhưng rất tinh ranh (sao có thể mâu thuẫn như vậy? đọc truyện sẽ rõ =))). Cô cực thích kẹo que, nhưng mỗi lần cô nàng “ăn kẹo” luôn là một thảm họa. Có người cha giang hồ nhưng cực kỳ yêu thương cô.

Hai con người trái ngược vì sao lại gặp nhau? Chuyện này phải nói chính là nhờ hồng phúc của thằng cha “tra nam” anh trai cùng cha khác mẹ của Trương Nghiêu.
Thực ra, vốn dĩ Tái Xuân không ngốc, mà do yêu lầm tra nam và bị anh ta đẩy té cầu thang nên mới mất trí nhớ rồi ngốc luôn. Người cha – Từ Lão Hổ của cô biết chuyện liền xách dao phay đến nhà anh tra đòi chịu trách nhiệm. Nhà họ Trương vì bảo vệ “con trai cưng” mà đẩy con riêng là anh – Trương Nghiêu, đi gả thay.
Vì vậy, mới có màn kết hôn đặc sắc thế này!
Cảnh 1:
“Cảm ơn bà con cô bác đến chung vui với Từ Lão Hổ tôi! Con rể và con gái tôi là một đôi trời… trời gì đó gì đó, nói chung chính là tốt… Sau này mấy người mở to mắt lên cho tôi! Nhất là đám quỷ ngoài sân kia, thấy con rể tôi là phải đi đường vòng đấy… “
Hahaahha…
Từ Lão Hổ nói xong, Trương Nghiêu cảm thấy mình sắp bình tĩnh không nổi. Mẹ nó, đây là cái gì cái gì vậy.
Anh hít sâu mấy hơi lần nữa, con ngốc lại bắt đầu dùng ống tay áo anh lau nước miếng.
Thôi, nhịn.
Lúc này, Từ Lão Hổ nở nụ cười, ầm ĩ xong, cuối cùng đẩy hai người lên lầu, “Đưa vào động phòng!”
Trong lòng Trương Nghiêu nhịn không được liếc một cái, động em rể ông!
Nhưng biểu cảm ấy còn chưa biểu hiện ra ngoài, cái mông đã bị vỗ mạnh.
“Xem mông thằng rể tôi này, vừa nhìn đã biết sanh đẻ tốt! Cố lên! Oah… moah moah!”
“…”
Rõ ràng Trương Nghiêu nghe được tiếng dây cung kéo căng trong đầu mình đứt đoạn.
Cảnh 2:
“Không phải em muốn ăn kẹo que à?”
Trong đôi mắt híp thành trăng lưỡi liềm của Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu thấy được sự xấu xa của mình.
Chẳng qua, tưởng tượng rất tốt đẹp, nhưng kết quả chưa hẳn thập toàn thập mỹ.
Một lát sau, Trương Nghiêu nghiêng người đưa lưng về phía Từ Tái Xuân, một câu cũng nói không nên lời.
Đương nhiên, bên dưới nóng rát, mặc dù chỉ xước da, nhưng đây là chỗ mẫn cảm, đau đớn gấp bội.
Có điều, Từ Tái Xuân ở phía sau lại cố tình bẹp bẹp môi.
“Kẹo que của anh chẳng ngon tí nào, không ngọt… Còn nữa… em thích kẹo que cắn được ăn được cơ!”
Cắn!! Ăn!
Bàn tay nắm chăn đơn của Trương nghiêu siết chặt, hung hăng nhắm mắt lại, rốt cuộc nhịn không được mắng thành tiếng.
“Mẹ kiếp tổ cha nó!” Bình tĩnh con mẹ nó! =)))
Đọc đến đây chắc các bạn cũng đã mường tượng ra tổ hợp người nhà chị là như thế nào rồi nhỉ!! Hê hê

Ngày đầu tiên sau kết hôn, với tính tình của Trương Nhiêu, anh đã nói rõ với Từ Lão Hổ rằng anh không phải là người con rể ông cần, cứ nghĩ bố vợ sẽ rất tức giận, ngờ đâu ông bố vợ có tinh thần thô nói một câu “đẹp trai khoai to được con gái ông yêu thích” là đủ. Thế là, Trương Nghiêu bắt đầu cuộc sống mới với cô vợ ngốc Từ Tái Xuân và gia đình nhà vợ với toàn những kẻ biến thái.
Tháng ngày qua dần, Trương Nghiêu biết Từ Tái Xuân mặc dù ngây ngốc đó, nhưng thực chất rất tinh ranh. Cô đặc biệt thích ăn kẹo que, mỗi ngày đều quấn lấy anh làm đủ trò, từ ăn vạ đến làm nũng để đòi kẹo. Từ lúc ban đầu ghét cô bất giác có cô bên cạnh đã trở thành thói quen. Mặc dù miệng anh vẫn “độc”, vẫn tỏ ra “khó ở” mỗi lần cô vòi vĩnh, nhưng ngay sau đó anh lại tự động thỏa mãn cô. Thậm chí có thể vì cô, mặc bộ đồ con gấu ngốc nghếch, chịu đựng bị dị ứng, chờ hàng giờ trong nhà hàng để tặng quà sinh nhật cho cô. Bởi vì, cuộc sống của anh từ khi có cô bỗng trở nên rực rỡ, trái tim anh nhờ cô mà cảm nhận được sự rung động, ấm áp.
Còn cô gái ngốc nghếch Tái Xuân đối vớ anh thế nào? Mặc dù cô hay làm nũng, chơi xấu nhưng cô cực kỳ quan tâm “anh chồng” của mình. Cô vì anh học nấu ăn, vì anh đưa cơm, vì anh mà đánh cả “mẹ chồng”…
Cho đến một ngày, lúc Trương Nghiêu nhận ra mình đã yêu cô vợ ngốc, muốn nắm tay cô, chăm sóc cô, cùng cô đi hết quãng đường còn lại, thì cô bất chợt nhớ lại mọi chuyện. Cô không còn ngốc nữa nhưng lại quên anh, quên quãng thời gian “bi thảm nhưng hạnh phúc” của hai người.
Trương Nghiêu phải làm gì để giành lại cô vợ ngốc của mình? Còn Tái Xuân sau khi biết anh là chồng mình nhưng lại không có ấn tượng sẽ phản ứng ra sao? Mời các bạn đọc “Xuân Ngốc” để có câu trả lời nhé!!