Thông tin truyện:
- Tác giả: Tiếu Giai Nhân
- Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Song trọng sinh, Điền văn
- Tình trạng: Đã hoàn 299 chương
- Link đọc truyện: Con Đường Sủng Hậu
Review Con Đường Sủng Hậu:
Kiếp trước Phó Dung gả cao cho thế tử Từ Yến (gả cao là lấy chồng quyền thế không môn đăng hộ đối á mấy nàng), hạnh phúc chưa được bao nhiêu ngày thì mẹ chồng và em chồng hành hạ nàng lên bờ xuống ruộng, chồng tuy yêu thương nàng nhưng lại nhu nhược không thể bảo vệ nàng, rốt cuộc sau ba năm hai người quyết định hoà ly.
Phó Dung không cam chịu số phận bi đát, nàng tìm cách trở thành người của An Vương, không ngờ âm kém dương sai lại thành người của Túc Vương Từ Tấn – tứ hoàng tử được Hoàng thượng sủng ái nhất. Nàng làm thiếp thất của hắn hơn một năm, không được hắn yêu thương mà chỉ là công cụ giải toả tình d.ục của hắn, nhưng đối với nàng như vậy đã là quá tốt. Đáng tiếc… ngay sau đó, hắn chết trận.
Hoàng thất trải qua cung biến, Hoàng thượng băng hà, Thái tử phản nghịch, rốt cuộc An Vương lại vươn cờ bình định cuộc phản loạn rồi thuận thế trở thành Hoàng đế. Phó Dung muốn tìm nơi nương tựa, bèn tranh thủ tham gia buổi cung yến hòng gây sự chú ý với Hoàng thượng, không ngờ lại bị người đẩy xuống hồ mà chết. Khi tỉnh dậy, nàng lại trở thành Phó Dung năm 13 tuổi chưa từng cưới gả cho ai.

Câu chuyện đến đây mới chính thức bắt đầu. Phó Dung sống lại, quyết tâm rời xa Từ Yến và Từ Tấn, nàng một lòng chỉ muốn trở thành người của An Vương vì biết hắn sẽ trở thành Hoàng đế. Trái tim nàng vốn lạnh bạc chưa từng trao cho bất kỳ ai, nàng chỉ cầu sinh tồn, cầu được sống sót.
Nhiều độc giả không thích nữ chính, cho rằng nàng không sạch, cưới hết người này đến người khác, đã có Túc Vương mà cứ muốn trèo lên An Vương, nói nàng trọng sinh mà vẫn ngây ngô như một đứa trẻ bị người ta hại cũng không biết… Nhưng đối với mình thì Con Đường Sủng Hậu là một bộ truyện ngôn tình khá logic. Tại sao mình nói như vậy?
Nữ chính chết đi ở tuổi 20, trọng sinh về năm 13 tuổi, vậy thì bản chất nàng cũng chỉ là một cô nương 20 tuổi, từ nhỏ đến lớn được cha mẹ yêu thương, anh trai chiều chuộng, tỷ tỷ muội muội âu yếm không rời, chưa từng biết đến cái gọi là gia đấu trạch đấu như những nhà khác. Ngay cả lúc chết đi nàng còn không biết là ai đẩy mình cơ mà?! Làm sao mong đợi một người như nàng trọng sinh sống lại có thể lãnh tĩnh cơ trí mưu lược tài năng như mấy nữ chính khác? Nàng chỉ là cẩn trọng và rành rẽ chuyện 18+ hơn mà thôi hahaha!
Về phần nữ chính không sạch thì mình thấy rất bình thường. Mấy nàng xuyên không về đòi hoà ly thì mọi người ủng hộ, nhưng nàng là người cổ đại muốn hoà ly thì lại bị phê phán, chẳng biết là ai định kiến cổ hủ ở đây? Phó Dung chỉ muốn được sống an ổn, nàng không yêu Từ Yến, không yêu Từ Tấn, càng không yêu An Vương, vì cái gì nàng phải giữ lễ tiết khi rời xa bọn hắn? Chẳng lẽ ly hôn với Từ Yến xong thì nàng nên cạo đầu đi tu mới phải đạo? Hay khi Từ Tấn chết thì nàng nên xuống mả mà chôn cùng hắn?

Về phần nam chính Từ Tấn, có độc giả mắng hắn chỉ biết để ý tới trinh tiết. Nhưng mà mình chẳng thấy hắn có gì sai. Kiếp trước Phó Dung là gái đã qua một đời chồng, lại chuốc thuốc chính mình để gài hàng An Vương, ai dè bị đẩy cho Từ Tấn. Người như vậy, dù là nàng xinh đẹp cỡ nào thì lẽ ra hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng đến.
Nhưng vì hắn có bệnh kín không thể chạm vào phụ nữ, lại phát hiện có thể chạm vào Phó Dung nên hắn thuận lý thành chương cho nàng làm thiếp thất đã là không tệ. Sau hơn một năm chung sống Từ Tấn đã nảy sinh tình cảm với nàng, nhưng còn chưa kịp tiến xa hơn thì đã chết trận.
Sau khi trọng sinh sống lại, người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là nàng. Từ ban đầu chỉ cho rằng mình cần cơ thể nàng, để nàng sinh con đẻ cái cho hắn, vì hắn không thể chạm vào một nữ nhân nào khác, nhưng càng về sau khi tiếp xúc với con người thật của Phó Dung, Từ Tấn càng hãm sâu vào, để rồi yêu nàng từ lúc nào không biết.
Đối với mình thì chuyện tình yêu trong Con Đường Sủng Hậu rất logic, vì nó không đường đột, không sét đánh, không não tàn. Nó trải qua nhiều năm nhiều tháng, lắng đọng dần dần để rồi ươm mầm kết trái. Cả Phó Dung lẫn Từ Tấn đều thế, trái tim đều từ từ bị hoà tan bởi đối phương, đó mới thật sự là tình yêu, phải không nè?
Ngoài ra mình rất thích tình cảm gia đình trong Con Đường Sủng Hậu, từ trên xuống dưới ai nấy đều yêu thương chăm sóc cho nhau, không đấu đá không tranh giành, không xấu xa tính kế, gia đình của Phó Dung là nguyên nhân khiến mình để thể loại truyện là “điền văn”, vì nó ngọt ngào đáng yêu đến nỗi mình phải chảy nước mắt.
Đương nhiên kẻ xấu ngoài kia vẫn rất nhiều, nhưng cái hay của truyện là khiến người đọc day dứt, vì phía sau mỗi kẻ làm việc xấu đều có một câu chuyện thương tâm, vừa đáng thương vừa đáng hận. Đây cũng là điểm logic rất riêng của truyện.

Điểm trừ duy nhất của Con Đường Sủng Hậu là… editor. Xin lỗi nhưng mình rất không thích việc chương nào bạn cũng chen cảm xúc cá nhân của mình vào đó, tệ hơn thế nữa là bạn còn spoil truyện. Mong bạn editor trưởng thành hơn, tôn trọng độc giả hơn nha. L
Bạn nào đã xem bộ Như Ý Phương Phi thì giơ tay nào, comment cho mình biết phim đó có giống như truyện gốc không nha, vì mình nghe đồn là biên kịch đã cải biên khá nhiều, có khi cắt luôn mấy vai quan trọng trong truyện á. Mình là dân đọc truyện nên rất hiếm khi xem phim, cảm giác như bị mấy ông biên kịch nhét hành vào mồm huhu.
- GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH -